Hồng đang thẩn thơ chơi một mình ở
trong vườn... Ít lâu nay, những lúc được đi chơi, Hồng chỉ chơi có một
mình. Chị Thảo về rồi. (Thảo là con ở trước kia vẫn giữ em Hồng). Thằng
em chửa biết đi. Còn thầy u thì bây giờ hay gắt quá. Hồng cũng chẳng
hiểu tại sao lại thế. Thầy, đã đành: thầy vốn nghiêm khắc lắm, nhất là
khi thầy viết hay đọc sách. Thầy chiếm một mình cả một căn buồng đầu
trong. Cửa ra vào đóng luôn luôn, chỉ có cửa sổ mở thôi. Thầy ngồi
trong, viết hay đọc sách suốt ngày. Những lúc ấy thầy muốn được yên tĩnh
hoàn toàn. Hồng hơi nói to là thầy quát mắng ngay. Có khi thầy mở cửa
đánh sầm một cái, sồng sộc bước ra, chực đánh Hồng. Đã bao nhiêu lần,
Hồng gần bạt vía. Bởi vậy Hồng sợ lắm. Mỗi lần phải đi qua chỗ buồng
thầy, Hồng nín thở, kiễng chân, cố cho không có một mảy may tiếng động.
Chỉ cần có thế. Ngoài ra, thầy hiền như ông bụt đất. Mỗi chiều ở trong
buồng làm việc bước ra, thế nào thầy cũng gọi Hồng. Nếu thầy mải đi tắm,
hay bận đi đâu, thì thầy chỉ vuốt tóc Hồng, hỏi vài câu, nhìn Hồng bằng
đôi mắt yêu thương, rồi khẽ tát vào má Hồng một cái, bảo: "Cho con đi
chơi...". Nhưng nếu thầy không còn bận việc gì, thì thầy xách hai cái
ghế ra sân. Thầy ngồi một cái, Hồng ngồi một cái. Thầy gác hai chân lên
cái ghế của Hồng. Hai bố con nói chuyện với nhau. Thường thường chỉ mình
Hồng nói mà thôi. Hồng nói bất cứ cái gì: chuyện u, chuyện em Thiên,
chuyện con chó con hay chuyện mặt trăng, cái đèn pin của ông giời. Cũng
có khi Hồng nhắc đến bác Hòa, bác Kim và những bác gì, bác gì đến chơi
nhà Hồng vào một hôm Hồng đau bụng. Hồng nói nói, cười. Đôi mắt như hai
cái hạt nhãn của Hồng, cái miệng chúm
chím, đôi hàm răng trắng và nhỏ như răng chuột, cái đầu Hồng, với đôi
bàn tay nhỏ xíu nhưng múp míp, làm những điệu bộ xinh xinh, rất đáng
yêu. Thầy sung sướng nhìn, mỉm cười rất dịu dàng. Có khi đôi mắt thầy
ươn ướt vì cảm động. Thầy nắm tay Hồng, nhắc Hồng sang ghế của thầy, ôm
Hồng trong lòng, vuốt ve tóc và hôn. Không! Thầy có ghét Hồng đâu? Trái
lại, thầy rất yêu Hồng. Cả u cũng thế. Thường thường thầy u chỉ ăn cơm
với tương mắm mà thôi. Nhưng bao giờ u cũng mua cho Hồng một thức ăn
riêng: thịt, cá, trứng hay là đậu. U cũng không để Hồng phải thèm quà
bánh. Hồng ao ước thức gì hôm trước, chỉ hôm sau, lúc u đi chợ về đã có
thức ấy trong thúng của u rồi. U nói với Hồng rất nhẹ nhàng. Năm thì
mười họa mới có một lần u quở mắng Hồng: ấy là những khi Hồng nghịch
dại, làm bẩn người và quần áo.
Bây
giờ thì khác hẳn, Hồng bị mắng luôn luôn. Động một tí gì u cũng mắng.
Nói một mình, mắng! Vấp ngã, mắng! Đi chậm, mắng! Bữa ăn, không có thức
ăn, ngả ngốn không ăn được: mắng!... Như vậy kể cũng còn đáng tội. Nhưng
lại còn những cái không phải tội Hồng: thí dụ như nhà bẩn, nhà lắm ruồi
vào, con chó bới vườn trầu, hay thằng Thiên ngã, thằng Thiên khóc...
đâu có phải tại Hồng. Hồng làm sao cho không thế được? Ấy thế mà u cũng
cứ Hồng mà mắng. Hồng mếu mếu suốt ngày vì phải mắng. Nhưng Hồng không
dám khóc, Hồng chỉ cố tránh thầy u, lẩn lút ra vườn, chơi một mình.
Chơi
một mình, buồn lắm. Hồng ngơ ngẩn. Hồng tiếc những ngày xưa cũ quá.
Những ngày xưa cũ chỉ cách đây hơn nửa tháng. Chị Thảo chưa về. Chị Thảo
bế em Thiên. Hồng lẽo đẽo theo sau. Chúng
đi chơi khắp xóm. Ngày ấy, Hồng có biết bao nhiêu là bạn! Thằng Hỉ đỏ
mũi, thằng Hân cởi truồng, thằng Tảo đầu trọc như quả bưởi và mắt trố
như hai con ốc nhồi, với cái Như, cái Mùi, cái Vót... Chúng chơi với nhau vui lắm, vui lắm! Bây giờ Hồng chỉ còn được chơi với cây soan, cây chuối, cây cam. Hồng gọi chúng là bác soan, bác chuối, bác cam. Hồng lấy bẹ mèo chuối xúc cát làm gạo bán cho chúng
nó. Hồng hỏi rồi lại tự trả lời, cùng một lúc là mình và là tất cả.
Nhưng coi chừng đấy! Nếu u nghe thấy, u sẽ mắng: Hồng điên! Bởi vì theo ý
u, có điên mới lảm nhảm nói một mình. Và nếu u biết Hồng nghịch cát thì
chết! Thế nào u cũng đánh. Nghịch cát, bẩn quần áo, bẩn cả đầu tóc, mặt
mũi chân tay. Ai rỗi mà tắm giặt cho Hồng được? Mà tiền đâu mà mua xà
phòng? Xà phòng thì đắt như nhân sâm, vàng cốm... U sẽ gào lên thế. U sẽ
bảo: Hồng làm khổ u, Hồng tưởng u còn sướng lắm nên phải làm tội, làm
nợ cho bớt đi một chút.
U sẽ bắt Hồng ngồi ro ró ở trong nhà, không được ra đến ngoài. Bước
chân ra khỏi cửa là chặt chân! Chặt chân! Hơi một tí là chặt chân!
Hồng
cũng chẳng hiểu tại sao u bỗng nhiên sinh khó tính như thế vậy. Chỉ
biết: đã ít lâu nay, cả thầy lẫn u đều có vẻ không vui. Thầy lúc nào
cũng cau có đăm chiêu, nhất là sau khi đọc nhật trình. Có lần buông tờ
báo xuống bàn, thầy lắc đầu một cách chán nản bảo u:
- Tình hình nguy lắm rồi, mình ạ. Tôi sợ khó mà được hết năm nay.
- Sao vậy?
- Giấy khan lắm! Việc in, việc xuất bản bị hạn chế rất gắt gao.
- Với lại cái lúc khó khăn thế này, việc gì mà chả khó.
Thầy thở dài. U thở dài. Trán thầy tối như trời lúc sắp mưa.
U cười gượng, bảo:
-
Nhưng thây kệ! Hơi đâu mà lo trước? Đến đâu hay đến đấy. Thời buổi này,
khổ đến đâu mà không phải chịu? Vả lại nhà mình khổ mãi, quen đi rồi.
Tìm được no, ăn no; tìm được đói, ăn đói. Chẳng tội gì mà lo mình ạ.
- Đã đành thế nhưng còn nợ?
- Thì ta ì ra đấy. Thịt người có ăn được đâu mà sợ!
Thầy cười chua chát. U cũng cười. Một lúc sau, u lại bảo:
- Nói đùa vậy, chứ nợ thì thế nào cũng phải trả. Mình không phải là hạng người lì được. Bán gì thì bán, cũng phải bán đi mà trả.
- Còn gì mà bán?
- Cái nhà! Mình công nợ cũng vì làm nhà. Nay không còn làm gì trả nợ được, thì lại bán nhà đi mà trả, có khó gì đâu?
- Đến nước ấy thì đẹp mặt!
- Ai cười thì cũng đành chịu vậy, chứ biết làm sao bây giờ?
Thầy
lại lầm lì không nói. Nhưng thỉnh thoảng, mắt thầy lóe ra một tia dữ
tợn. Trông mặt thầy sợ lắm. U bấm Hồng, khẽ bảo: "Đi chơi đi!" Rồi thì u
cũng lảng ra. U dắt Hồng sang nhà hàng xóm chơi, bởi sợ thầy gây sự...
Những
mẩu chuyện na ná như trên, nhắc đi nhắc lại nhiều lần lắm. Hồng chẳng
hiểu gì. Nhưng Hồng cũng lờ mờ thấy một sự sụp đổ gì sắp tới. Một nỗi lo
lắng lảng vảng trong nhà Hồng. Thầy làm việc nhiều hơn. Tận lúc tối
không còn trông thấy chữ, thầy mới ở trong phòng làm việc đi ra. Thầy
mải suy nghĩ gì, quên cả việc gọi Hồng. Hồng quen lệ, đứng đợi thầy ở
sân, chạy lại bám lấy thầy. Nhưng thầy khẽ gạt ra, và hơi cau mặt bảo:
- Đi chơi! Để cho thầy nghỉ! Thầy hơi nhức đầu.
Một
hôm, thầy nhận được một bức thư. Không phải thư của bác Hòa. Hồng biết
vậy lúc đọc thầy không mỉm cười. Thầy sầm mặt. Rồi mặt thầy hơi tái đi
một chút. U nhìn thầy, lo lắng hỏi:
- Thư của ai đấy, hở mình?
Thầy có vẻ không nghe thấy, bởi thầy không đáp lại. U sợ thầy gắt, không hỏi nữa. Một lúc sau, đột nhiên thầy bảo:
-
Nay mai mình tính công cái Thảo, trả cho nó, rồi cho nó về. Cái Hồng
ngót năm tuổi rồi, chẳng còn bé bỏng gì, trao cho nó giữ em. Ngày mai đi
chợ, nhớ mua một củ nâu. Bao nhiêu quần áo trắng của tôi, của chúng
nó nhuộm tất cả đi, cho bền và đỡ tốn xà phòng. Còn ba chục thùng thóc,
mình phải liệu chia ra; làm thế nào cho đủ ăn từ nay đến tết. Ăn ít
chứ! Miễn không chết người thì thôi. Quà bánh cho chúng nó thì bỏ đi.
Những
huấn lệnh của thầy được đem ra thi hành đúng từng chữ một. Chị Thảo về,
Hồng phải giữ em và đánh vật với nó suốt ngày vẫn không xong! Nó vẫn
ngã, vẫn khóc, vẫn đập phá, khiến Hồng phải mắng. Quần áo của cả nhà đều
nhuộm nâu. Những khi u đi chợ về muộn, thầy làm bếp.
Thầy u ăn mỗi ngày có một bữa trưa. Mỗi trưa u cất đi một bát cơm, để
dành cho Hồng ăn bữa tối. Trừ hai bữa cơm. Hồng chẳng còn được ăn quà
bánh gì. Mà u luôn luôn sai làm việc nọ, việc kia, mà hơi lóng ngóng là
mắng ngay.
- Cái Hồng đi đâu rồi?
Hồng tái mét mặt, chạy về sân:
- Con đây ạ!
- Lại lẻn đi chơi đấy, phải không? Con này chơi quen rồi! Về ngay đây, tao bảo!
Giọng u gắt gỏng. Hồng lóp ngóp trèo lên cái đầu hè cao đến ngực, rồi lạch bạch chạy vào nhà. Nó mở to đôi mắt trong trẻo nhìn u...
- Mày nhìn gì tao? Thử nhìn cái nhà xem! Bẩn thế mà mày không quét... Hễ mẹ cất lấy em một cái là chạy mất.
Hồng
mải mốt chạy lại một xó nhà, lấy chổi. Cái cuống chổi to quá, bàn tay
nhỏ bé của Hồng cầm rất khó. Nó lúng túng chuyển từ tay phải sang tay
trái, rồi lại từ tay trái sang tay phải. Tay nào cầm cũng ngượng. Người
mẹ quát:
- Mày luống cuống gì mãi thế? Cái
tay trông đẹp nhỉ? Lớn đầu bằng ấy mà không biết cầm cái chổi! Chỉ ăn
là nhẹn thôi!... Được rồi. Quét đi!
Hồng
quét. Nhưng nó ấn cái chổi xuống thềm nhà quá. Cái chổi không đưa đi
được. Hồng cố đẩy. Cái chổi bật lên và tuột khỏi tay Hồng. Người mẹ
nghiến chặt hai hàm răng lại, rít lên:
- Giời ơi là giời! Con với cái! Chơi quen rồi!
Hồng
nghẹn cổ. Nó ngừng quét, ngước lên mẹ, đôi mắt ầng ậc nước. Mồm nó mím
lại, toan méo xệch. Mẹ nó càng điên tiết. Thị vùng đứng dậy, chỉ vào mặt
nó:
- Mày đứng đấy à? Mày có quét ngay, không thì chết với tao bây giờ. Quét đi!
Hồng
sợ hãi, lại vội vàng vơ lấy chổi. Trong lúc lính quýnh, cái chổi lại
buột tay lần nữa. Người mẹ giơ tay lên chực tát. Hồng đưa một tay đỡ,
tay kia hấp tấp nhặt cái chổi. Người mẹ ngăn kịp giận, để rơi bàn tay
xuống. Hồng nắm cái cuống chổi bằng hai tay. Nó ì ạch vần cái chổi, như
người ta vần cái cối đá nhất. Trông thật là ngứa mắt! Người mẹ cố nén
giận, cầm lấy tay nó mà dắt, dạy quét như mấy ông đồ dạy viết...
-
Người ta phải đưa ngang cái chổi thế này, thế này... Đó! Không cần ấn
mạnh, nó chạy làm sao được? Mà cứ dịch dần đi: Một nhát chỗ này, một
nhát chỗ này, rồi chỗ này, chỗ này... thế, thế!
Hồng bị mẹ kéo đi xềnh xệch. Những nhát chổi, tay mẹ đưa rộng quá, tay con bị giật theo, cả người đi. Con bé gần chúi đầu xuống đất. Nước mắt nó tuôn ra mờ cả mắt. Nhưng nó vẫn mím chặt môi, không dám khóc...
Người mẹ hăm hở làm một lúc, rồi buông tay ra, đứng thẳng người lên, vừa thở vừa bảo con:
- Đấy! Cứ thế... Bây giờ mày quét đi, tao xem nào!
Hồng
quét. Nhưng nó vẫn lờ rờ, lúng túng. Cái chổi ngập ngừng trên mặt đất,
không biết nên đi lối nào cho phải. Người mẹ thấy khắp người ngứa ngáy.
Thị không còn nhịn được, nước mắt thị ứa ra một chút.
Thị tức tối đập vào mình đánh đét. Hồng giật mình, đánh rơi cả chổi. Ấy
thế là đét!... thêm tiếng nữa. Lần này thì cái bàn tay dán vào một bên
má cúp bê của con bé từ trước đến nay chỉ nhận được những cái tát yêu
của bố. Nó chúi
người đi một cái và òa lên khóc. Người mẹ sửng sốt như chợt nhận ra cái
cử chỉ vô lý và tàn nhẫn quá. Thị đứng ngây người ra một chút.
Rồi thị vồ lấy cái chổi, quét như điên, như dại. Mặt thị co rúm lại
chực khóc. Nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng xuống đất. Thị vừa quét vừa
rên nho nhỏ.
- Giời ơi! Giời ơi!... Giời làm khổ tôi thế này!
Người
bố chỉ lẳng lặng nhìn tất cả tấn bi kịch đang diễn ra trước mắt. Y thấy
lòng đau quằn quặn. Có một lúc, đứa con gái ngước đôi mắt giàn giụa
nước mắt, nhìn bố, như cầu cứu. Y quay mặt đi, giả tảng như không nhận
thấy. Nhưng suốt buổi chiều hôm ấy, y buồn bã. Y cũng vào phòng viết,
ngồi như thường lệ, nhưng y không viết được. Y nhìn qua cửa sổ. Cái nhìn
của y, len lét theo dõi trong một góc vườn, đứa con gái thẩn thơ giữa
những cây chuối, cây xoan, cây bưởi... Nó có vẻ buồn bã thêm. Ba bốn
lượt, nước mắt y rỏ xuống...
*
Tối
hôm ấy, sau khi đã uể oải ăn xong bữa cơm nguội rắc vừng, Hồng uống
nước rồi lẳng lặng vào giường ngủ. Một lát sau, người bố vào, nằm bên
con, quạt cho con. Một bàn tay y vuốt ve những sợi tóc mềm như tơ. Con
bé nhắm nghiền đôi mắt, không dẫy dọn. Nhưng nó chưa ngủ hẳn... Bỗng nó
nghe thấy mẹ khẽ bảo:
- Hôm nay, tôi tức
quá, tát cái Hồng một cái, rồi thương đứt ruột. Suốt hôm, nghĩ đến lúc
nào, tôi lại khóc. Không biết tôi điên hay sao ấy.
Thầy Hồng bảo:
-
Đấy là mình lo lắng quá. Tôi cũng vậy: lắm lúc tôi biết mình mắng nó
bất công mà cứ mắng; tại ruột mình lúc nào cũng nóng như lửa đốt; hơi
một tí là mình cáu.
- Ấy tôi cũng thế...
- Nhưng chúng
mình phải coi chừng! Tôi thấy nó ít lâu nay chậm chạp và ngơ ngẩn lắm,
không được nhanh nhẹn, ngộ nghĩnh như trước. Đừng mắng lắm, nó mụ người
đi đấy. Mà mình bắt nó làm vừa chứ! Nó còn non tuổi lắm: Đến tháng chín
này mới đầy năm tuổi. Đã làm, làm sao được?
- Thì ai chả biết! Hồng nó thì làm gì được? Có mà còn phải hầu nó chán.
- Thế sao mình cứ bắt làm? Mà nó làm không được thì lại đánh?
- Thì đã bảo: điên mà lại! Con bé thật có nết. Chỉ vì mình túng cho nên nó khổ... Mẹ nó! Ấy thế mà ngủ ù ỉ như lợn rồi đấy!...
Thật
ra thì Hồng có ngủ đâu. Nó nghe thấy tất. Tự nhiên nó thấy nước mắt
giàn giụa chảy ra đầy má. Nó không dám chùi, sợ thầy nó biết. Nhưng bỗng
thầy nó quay vào, ôm lấy nó, áp môi vào má nó, ngạc nhiên một thoáng
rồi bùi ngùi bảo:
- Tội nghiệp con tôi! Đang khóc mê đây này...
Nam Cao
Đây là câu chuyện rất hay và có nhiều bài học giá trị
Trả lờiXóa