Nhà thơ Quang Dũng nói về Tây Tiến
- Vũ Văn Sỹ (Ghi theo lời kể của nhà thơ Quang Dũng)
Đối với tôi, những ngày Tây Tiến không hẳn là những ngày in kỷ niệm sâu sắc hơn cả. nhưng có lẽ nhiều người hay hỏi về bài thơ Tây Tiến của tôi viết ở giai đoạn này.
Tôi nhập ngũ đúng ngày Cách
mạng tháng Tám thành công. Năm đó tôi hai mươi sáu tuổi. Trước cách
mạng, tôi học Ban trung học trường Thăng Long. Tốt nghiệp, tôi đi dạy
học tư ở Sơn Tây để kiếm sống.
Những ngày đầu
vào quân đội, tôi nhận công tác ở Phòng công vụ Bắc Bộ. Phòng này do
anh Nguyễn Văn Chân phụ trách. Tôi làm phái viên của phòng, có nhiệm vụ
đi thu mua vũ khí ở vùng Hà Nam – Sơn Tây. Thấy tôi có chút học hành,
lại yêu mến văn chương, anh Chân liền giới thiệu tôi lên chiến khu làm
công tác báo chí. Ngày đó
văn hóa, văn nghệ, báo chí, tuyên truyền trong quan niệm và cả trong
công việc, ranh giới không rõ. Như vậy là “sự nghiệp” văn chương của tôi
bắt đầu bằng nghề báo. Tôi trở thành phóng viên tiền phương của tờ báo Chiến đấu thuộc Khu II. Tờ báo do anh Văn Phác phụ trách, sau này, anh Văn Doãn lên thay.
Tôi yêu thơ và làm thơ hoàn toàn ngẫu nhiên. Thời đi học tôi rất mê Đường chi tam bách thủ,
nhất là những bài dịch của nhà thơ Tản Đà. Tôi cũng say thơ mới như bất
cứ một học sinh nào thời đó. Nhưng tôi thích thơ Thế lữ hơn cả, đặc
biệt bài Nhớ rừng, bởi tâm trang sơn dã của nó. Một nhà
văn nữa là Thạch Lam. Thạch Lam không chỉ viết văn mà còn dịch những bài
thơ văn xuôi của Pháp. Và có lẽ tôi tiếp thu được gì ở thơ ca Pháp ngày ấy, cũng do đọc các bản dịch này. Khi làm công tác báo chí tôi lại càng thấy thích văn phong của Thạch Lam. Hà Nội ba mươi sáu phố phương của Thạch Lam là một tập bút ký giàu chất thơ. Nhưng phải nói đến một cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nga Gôgôn: Tarax Bunba.
Tôi yêu những con người Côdắc dũng cảm, yêu tự do, sống phóng khoáng,
gắn bó với thanh gươm, yên ngựa và những chiến công trên những thảo
nguyên mênh mông như những chiến khu di động chống lại bọn phong kiến
xâm lược bảo vệ nền độc lập dân tộc. Tôi thấy có một sự đồng cảm nào đó
giữa mình với các nhân vật của truyện. Sau này đi Tây tiến, tôi vẫn còn
mang Tarax Bunba theo trong ba lô của mình.
Tôi ở báo Chiến đấu đến
đầu năm 1947 thì được điều đi học Trường bổ túc Trung cấp (tức Trường
bổ túc trung cấp quân sự Sơn Tây). Trường chuyên bổ túc kỹ thuật quân sự
cho cán bộ chuẩn bị nhận nhiệm vụ chiến đấu mới.
Việc mặc áo lính, và là một cán bộ trong quân đội, đối với tôi ngày ấy có ý nghĩa thiêng liêng và tự hào lắm.
Những
tháng học ở trường, tôi nhớ mãi hình ảnh vị giáo sư quân sự người Nhật
như một kiểu mẫu sĩ quan mà chúng tôi mơ ước và kính nể. Giáo sư có cái
tên Việt Nam là Lâm Sơn. Đại tá Lâm Sơn. Ông là sĩ quan cao cấp trong Bộ
chỉ huy, thành lập từ ngày đầu
kháng chiến. Giáo sư lên lớp bằng tiếng Nhật, có người thông ngôn.
Giọng ông sang sảng nghe đầy uy quyền. Kỷ luật trong trường quân sự hồi
đó rất nghiêm khắc, nếu như bây giờ có thể gọi là “quân phiệt”. Giờ học
đã đành, giờ nghỉ cũng rất “khuôn phép”. Có lần tôi uống cà phê về muộn,
cảnh vệ bắt được, cứ lo như ngày nhỏ
trốn học bị thầy bắt được. Anh biết sau đó tôi bị phạt thế nào không?
Sangds thứ hai đầu tuần, sau lúc chào cờ, đại tá bắt tôi bò bốn vòng
quanh cột cờ. Tôi bò mộtcách tự giác, bởi nghĩa rằng , đã mặc áo lính
tất phải chịu nhữnh hình phạt đại loại như thế, nếu như mình vi phạm kỉ
luật.
Có
lần Bác Hồ đến thăm trường. Tôi nhớ Bác còn nói cho chúng tôi nghe một
cuốn sách viết về chiế tranh du kích. Vốn giàu óc tưởng tượng về hành
động chiến đấu của người lính, tôi rất thú hình ảnh người du kích. Bac
nói: “lại vô ảnh, khứ vô hình”, nghĩa là đến và đi không ai thấy. Chỉ
nội mấy cái âm chữ Hán, đọc lên nghe đã xuất quỷ nhập thần rồi, chưa nói
đến việc vận dụng nó vào chiến thuật quân sự.
Hôm bế mạc lớp, đồng chí Hoàng Văn Thái, Tổng tham mưu trưởng quân đội, và đồng chí Đàm Quang Trung, có đến dự và nói chuyện.
Sau
lớp học, tôi về Trung đoàn Tây Tiến, tức là Trung đoàn 54. Anh Tuấn Sơn
làm Trung đoàn trưởng. Tôi ở đại đội bộ, làm đại độ trưởng. Tiểu đoàn
212 của tôi là tiểu đoàn trước đây đã từng làm náo động các sân bay Cát
Bi, Bạch Mai… bây giờ chuyển sang nhận nhiệm vụ Tây Tiến.
Tây
Tiến là mộ chiến dịch tiến quân từ Khu III, Khu IV lên Khu X tức là Tây
Bắc, vùng Điện Biên Phủ. Đây là chiến dịch có ý nghĩa chiến lược. Năm
1945 khi khắp nơi nổi dậy cướp chính quyền thì nhân dân vùng này nhiều
nơi vẫn chưa được giác ngộ cách mạng. Nam 1946, trung đoàn Sơn La có
đánh vào Tây Bắc, nhưng mới chỉ có ý nghĩa thăm dò. Đầu năm 1947 ta
thành lập Trung đoàn Tây Tiến đầu tiên, gồm các chiến sĩ tình nguyện
của Khu III, Khu IV và tự vệ Thành Hà Nội trước thuộc Trung đoàn Thủ đô.
Đợt Tây Tiến đầu tiên, ta đánh sâu nhưng phải rút lui ngay, vì lực
lượng địch tập trung và mạnh. Tôi đi đợt hai. Nhiệm vụ của chúng tôi là
mở đường qua đất Tây Bắc. Một nhiệm vụ không kém phần quan trọng là công
tác dân vận gây dựng cơ sở, tranh thủ sự giác ngộ của nhân dân. Vì thế
đi đôi với chức vụ đại đội trưởng, tôi còn dược cử làm Phó đoàn tuyên
truyền Lào - Việt.
Giai
đoạn này Hà Nội đang có tiếng súng ở ngoại thành. Chúng tôi xuất phát
từ Sơn Tây. Lúc đầu rất đàng hoàng đi bằng ô tô, các ôtô nổi tiếng lúc
bấy giờ như của hãng Con Thỏ, Trung Hà, Từ Đường, Mỹ Lâm… đều được Chính
phủ công làm nhiệm vụ quân sự. Chúng tôi đi qua đường số 6 qua suổi
Rút. Thị trấn Hoà Bình năm ấy còn tự do. Sau, chúng tôi chuyển sang hành
quân bằng đôi chân, thực sự nếm mùi Tây Tiến: mơt rừng, ngủ rừng. Những
cái dốc thăm thẳm “Heo hút cồn mây súng ngửi trời”, những chiều “oai
linh thác gầm thét”, những đêm “Mường Hịch cọp trêu người”, rồi rải rác
dọc biên cương những “nấm mồ viễn xứ”… tôi mô tả trong bait thơ Tây Tiến
là rất thực, có pha chút âm hưởng Nhớ rừng của Thế Lữ, mà sau
này vô tình tôi mới nhận ra… trong bài thơ Tây Tiến, tôi còn viết “Tây
Tiến đoàn quân không mọc tóc”. Hồi ấy trong đoàn chúng tôi rất nhiều
người sốt rét trọc cả đầu. Trong điều kiện gian khổ, thiếu thốn, mình
lại không giữ vệ sinh, và lại có giữ cũng chả được, nên bộ đội không
njững bị ốm, mà còn chết vì sốt rét rất nhiều. Chúng tôi đóng quân ở nhà
dân, cứ mỗi lần nghe tiếng cồng nổi lên, lại tập trung đến nhà trưởng
thôn để tiễn một con người vĩnh biệt rừng núi. Tiếng cồng ở Tây Tiến
thật buồn đến nẫu ruột. Kể chuyện lại, bây giờ tôi vẫn nghe văng vẳng
tiếng cồng. Anh Như Trang hồi ấy là tiểu đoàn phó, có viết ca khúc tiếng
cồng quân y là vì vậy.
Đối
với miền Tây, gay nhất là thuốc, vì đường tiếp tế rất khó. Tôi nhớ có
lần được thuóc từ Khu II gửi lên. Cụ Thi Sơn trong Mặt trận Liên Việt
tặng thuốc (nguyên cụ Thi Sơn là tướng của Đề Thám). Trong buổi lễ trao
thuốc long trọng này, Anh Hồng Thanh, chính uỷ Trung đoàn, đã thay mặt
bộ đội nhận thuốc. Anh còn làm cả thơ. Tôi còn nhớ mấy câu:
Một buổi sớm mọi người đều hoan hỉ
Từ bệnh nhân đến bác sĩ đều vui
Vì được tin kháng chiến chiến Khu II
Vừa gửi tặng 3.000 viên thuốc sốt…
Không hiểu cảm đọng vì có thuốc hay vì nghe thơ, mà anh Hồng Thanh đọc xong, ai cũng rưng rưng nước mắt...
Tôi
muốn gợi thêm một ý của bài thơ Tây Tiến để nói lên cái gian khổ, thiếu
thốn ở miền Tây. Ngay cả khi nằm xuống, nhiều tử sĩ cũng không có đủ
manh chiếu liệm. Nói “áo bào thay chiếu” là cách nói của người lính
chúng tôi, cách nói ước lệ của thơ trước đây để an ủi những đồng chí của
mình đã ngã xuống giữa đường.
Bài
thơ Tây Tiến tôi làm khi về dự Đại hội toàn quân ở Liên khu III, làng
Phù Lưu Chanh (ten một tổng của Hà Nam thời Pháp). Tôi làm thơ rất
nhanh, làm xong đọc trước Đại hội, được mọi người hoan nghê liệt nhiệt.
Nhân có Nguyễn Huy Tưởng, đại biểu nhà văn ở Việt Bắc về dự, lúc đi, tôi
gửi anh luôn. Sau anh Xuân Diệu cho in ngay ở Tạp chí Văn nghệ. Hồi đó
tấm lòng và cảm xúc của mình ra sao thì viết vậy. Tôi chả có chút lý
luận gì về thơ cả. Dẫu sao bài thơ Tây Tiến có cái hào khí của lãng mạn
một thời gắn với lịch sưở kháng chiến anh dũng của dân tộc… Từ Tây Tiến
trở đi tôi làm nhiều thơ hơn. Các bài Đường mươi hai, Ngược đường số 6, Đôi mắt người Sơn Tây cũng là những bài thơ mà tôi thích.
Cuối
năm 1948, sau chiến dịch Tây Tiến, tôi về làm trưởng tiểu ban tuyên
huấn của Trung đoàn 52… Rồi làm trưởng đoàn Văn nghệ Liên khu III.
Tháng 8 năm 1951, tôi xuất ngũ. Còn cái trung đoàn Tây Tiến của tôi, hình như sau này được phân chia, bổ sung để thành lập sư đoàn 320 thì phải.
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây, súng ngửi trời Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời! Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Người đi Mộc Châu chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng ngưòi trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành Tây Tiến người đi không hẹn ước Đường đi thăm thẳm một chia phôi Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi |
Bài thơ Tây tiến là bài thơ rất hay và đầy cảm xúc, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóa