—o0o—
Ở Kinh mà không đi cung chiêm các
Tôn lăng thì cũng là uổng mất cái công tự Hà Nội về đây. Vả mục đích tôi
về Kinh là muốn xem những cảnh tượng cũ của nước nhà. Còn cảnh tượng gì trang nghiêm hùng tráng bằng những nơi lăng tẩm của mấy vị đế vương ta đời trước? Không những mấy nơi đó là những nơi thắng tích đệ nhất của nước ta, mà lại có thể liệt vào bậc những nơi thắng tích của cả thế giới nữa. Hoàn cầu dễ không đâu có chốn nhà mồ của bậc
vua chúa nào mà khéo hòa hợp cái cảnh thiên nhiên với cái cảnh nhân
tạo, gây nên một cái khí vị riêng như não nùng, như thương nhớ, như lạnh
lẽo, như hắt hiu, mà lại như đầy những thơ những mộng, khiến người
khách vãng cảnh luống những ngẩn ngơ trong lòng. Mà cái cảm giác ấy
không phải là người mình mới có, dẫu người ngoại quốc đi du lịch đến đấy
cũng phải cảm như thế. Có người Pháp rất mến cái cảnh những nơi lăng
tẩm của ta
đã từng nói: muốn đi xem lăng phải đi vào những ngày gió thu hiu hắt,
trời đông u ám thì mới cảm được hết cái thú thâm trầm. Kể các lăng tẩm
thì nhiều lắm, nhưng trước danh nhất có bốn nơi: Thiên Thụ lăng (lăng
đức Gia Long), Hiếu lăng (lăng đức Minh Mệnh), Xương lăng (lăng đức
Thiệu Trị), Khiêm lăng (lăng đức Tự Đức), bốn nơi ấy là to hơn và đẹp
hơn cả. Nơi Thiên Thụ xa nhất, rồi lần lượt đến nơi Hiếu, nơi Xương, nơi
Khiêm.
Nói lăng, những người không biết, mỗi người tưởng tượng ra một cách: người thì cho là cái nhà bằng
đá lớn, trong đựng quan quách ông vua; người thì cho là cái vườn rộng,
giữa xây nấm, quanh trồng cây; người thì cho là cái nền to như nơi văn
chỉ, phỗng đá voi ngựa đứng chầu. Nhưng dù tưởng tượng đến đâu cũng không kịp tới cái chân tướng
lớn lao. Lăng đây là cả một tòa thành, cả một vùng núi, chớ không phải
một khoảng năm ba sào, một khu vài ba mẫu. Lăng đây là gồm cả mầu trời,
sắc nước, núi cao, rừng rậm, gió thổi ngọn cây, suối reo hang đá, chớ
không phải một cái nấm con con của tay
người xây dựng. Lăng đây là bức cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp ghép thêm
một bức cảnh nhân tạo tuyệt khéo. Lăng đây là cái nhân công tô điểm cho
sơn thủy, khiến cho có một cái hồn não nùng u uất, như phảng phất trong
cung điện âm thầm, như rì rào trên ngọn thông hiu hắt. Không biết lấy
lời gì mà tả được cái cảm lạ, êm đềm vô cùng, ảo não vô cùng, nó chìm
đắm người khách du quan trong cái cảnh tịch mịch u sầm ấy. Trong thế
giới chắc còn lắm nơi lăng tẩm đẹp hơn nhiều, như ở Ấn Độ có cái mả bà
chúa toàn bằng ngọc thạch, ở Âu Châu cũng có lắm nơi mộ địa rất là u
sầm. Nhưng không đâu cái công dựng đặt của người ta với cái vẻ thiên nhiên của trời đất khéo điều hòa nhau bằng ở đây, cung điện đình tạ cùng một mầu một sắc như núi non, như cây cỏ, tưởng
cây cỏ ấy, núi non ấy phải có đình tạ ấy cung điện ấy mới là xứng, mà
cung điện ấy đình tạ ấy phải có núi non ấy cây cỏ ấy mới là hợp vậy.
*
* *
LĂNG ĐỨC GIA LONG
Đến điện trước rồi mới đến lăng,
điện ở bên hữu lăng, gọi là Minh thành điện. Điện trông rất là nguy nga,
trước mặt có sân rộng trồng mấy cây đại to; lại có một thứ cây không
biết tên là gì mà hình rất cổ kính thực là hợp với cái cảnh trang nghiêm
ở chỗ ấy. Trèo bệ đá lên cửa điện, bước vào một cái sân rộng nữa, trong
bầy mấy cái thống bằng sứ cực lớn. Thường trong các miếu điện ngoài sân
hay bày những thống như thế. Chắc là đồ tàu, nhưng không phải đồ
thường, hoặc giả Triều đình ta khi xưa đặt kiểu riêng tự nơi “thổ sản”
chăng. Vì ngày nay không thấy đâu có những chiếc thống lớn như thế. Hai
bên là tả vu hữu vu, giữa là chính điện. Vào chính điện phải nói với các
“mệ” coi trong ấy. Các “mệ” là những bậc cung nữ của Tiên
đế khi xưa, hoặc là những bậc công tôn nữ giở về già xin vào lăng để
trông nom việc hương lửa hôm mai. Ở lăng Thiên Thụ này chắc không còn
những bậc cung nữ nữa. Trong điện có cái khám đặt bài vị đức tiên đế,
ngoài bầy cái sập trải chiếu để những đồ ngự dụng như khi sinh thời: cái
khăn mặt, cái thau, bộ đồ trà, cái tráp trầu, v.v. Hai bên lại bầy
những đồ pha lê cùng đồ sứ Tây, chắc là những đồ của các
ông sứ thần Pháp đem sang cống vua ta khi xưa. Đại khái cách bài trí
trong tẩm điện các lăng đều như thế cả, chỉ khác nhau có ít hay nhiều mà
thôi. Điện lăng Thiên Thụ này là ít đồ bầy hơn cả; nhiều nhất là điện
Khiêm lăng.
Xem xong trong điện mới ra
xem ngoài lăng. Sánh với các lăng kia thì lăng Thiên Thụ là giản dị hơn
cả, nhưng có cái vẻ hùng tráng, thực là biểu được cái chí to tát một ông
vua sáng nghiệp. Bốn bề là núi cả, trong sách nói cả thẩy ba mươi sáu
ngọn đều quây quần về đấy. Giữa mấy từng sân đá rộng thênh thang, thềm
cao rồng chạy; trên một tòa thành tròn ba bề xây như hình cái ngai,
trong hai nấm đá hình chữ nhật, tức là mộ đức Thế tổ Cao Hoàng đế cùng
đức Thừa Thiên Cao Hoàng hậu, hai ông bà nằm song song ở giữa khoảng
trời rộng núi cao, như muốn chứng với trời đất rằng công ta đã đánh đông
dẹp bắc mà gây dựng nên cái nền nhất thống của nước
Đại Việt này, từ nay vững như bàn thạch, bền như Thái Sơn vậy. Không có
đình, không có tạ, không có lâu, không có đài, chỉ trơ trơ một tấm sân
đá mênh mông, ngoài xa hai cột đồng trụ cao ngất trời! Hùng thay! Thực
rõ cái chí một bậc khai quốc đại anh hùng, không ưa những sự hư văn vô
ích. Phàm lăng là xây tự sinh thời vua, chớ không phải khi vua băng hà
rồi mới xây, cho nên mỗi cái lăng là biểu tinh thần tính cách riêng của mỗi ông vua, tự tay đặt kiểu lấy cái nhà ở sau cùng của mình. Như thế thời lăng Thiên Thụ này thực là tấm gương phản chiếu cái khí tượng anh hùng của đức Gia Long ta vậy.
Có người cho lăng đức Minh Mệnh là đẹp,
có người cho lăng đức Tự Đức là khéo. Tôi lấy lăng đức Gia Long là hùng
hơn cả. Nhưng một triều được mấy vua sáng nghiệp? Công khai sáng chỉ có
một đời, mà nền bình trị thực muôn thủa. Cho nên các lăng sau này có văn
vẻ hơn nhiều mà thực là kém bề hùng tráng vậy.
Bài viết này rất hay, cảm ơn tác giả rất nhiều
Trả lờiXóabài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa